9.23.2012

Áo trắng ơi ta mãi nhớ

Bất chợt một chiều ngang qua trường cũ, nghe tiếng ve râm ran trong kẽ lá, lòng bỗng bâng khuâng nuối tiếc quãng đời học sinh đã qua.
Rồi cũng bất chợt một ngày, nhìn những cánh hoa muồng vàng, cánh hoa muồng vàng nhỏ xíu lao xao nô đùa trong gió.
      Ngày xưa và bây giờ, khoảng cách thời gian không phải là thước đo tháng năm mà chính là hoài niệm của mỗi một đời người trong cuộc sống. Bước chân dẫu có đi xa và bao cách trở cuộc đời, hành trang mang theo luôn là tà áo trắng năm xưa. Nó như một báu vật của tít mù quá khứ được cất giữ trong tâm hồn. Vẫn cứ là tà áo trắng thôi nhưng sao ta không thể nào quên được! Tháng năm cứ đè nặng trên vai với bao lớp bụi thời gian nhưng màu trắng của tà áo trắng ký ức vẫn luôn trong sáng, thuần khiết như mới ngày nào bước chân vào ngưỡng cửa của trường NỮ TRUNG HỌC - HUYỀN TRÂN.


      Sao ta vẫn cứ muốn mặc lại chiếc áo dài trắng năm xưa ấy, tay ôm cặp, tay nghiêng vành nón đi dưới con đường hàng dương liễu ven trường ngày nao!
      Sao ta vẫn cứ muốn dịu dàng như thuở nào, nâng nhẹ tà áo trắng cúi nhặt chiếc lá bàng rụng giữa sân trường!
      Một chút duyên dáng của thời mới lớn, một thoáng ngập ngừng khi mới cài lên mái tóc một đóa hoa phượng vĩ vừa nhặt được sáng nay. Vẻ dịu dàng tập làm người lớn, nét nhí nhảnh chưa qua trong cái dáng dấp và cử chỉ. Lại biết đỏ mặt khi có anh chàng nào đó ngẩn ngơ đứng trước cổng trường; lại biết lúng túng kéo vành nón che nghiêng khi có ai đó khen: Cô bé mặc áo dài đẹp quá! Và có một người dài cổ đứng đợi ta dưới gốc cổ thụ già mà mắt thì cứ đăm đăm” Vọng mỹ nhân hề -  thiên nhất phương”.

     Áo trắng ngập cả sân trường, áo trắng thướt tha trên hè phố.
    Mùa thu ơi! Mùa của áo trắng tựu trường.
    Tiếng thu cứ ngân nga vọng mãi đến bây giờ. Tầng mây trên bầu trời xanh vi vút sáo diều. Nắng thu cứ vàng nhẹ trên mỗi một bước chân đến trường. Hồi tưởng quá khứ ta thấy mình chẳng già đi chút nào. Vẫn là ta, vẫn là hình bóng của những bạn bè cùng lớp, vẫn là hình ảnh hiền từ nghiêm trang của thầy cô giáo.
       Như viên sỏi rơi vào ao thu để tiếng thu vang vọng miền ký ức.
       Như con bướm vàng bay theo cố đậu trên vành nón giữ lại nét duyên áo trắng.
       Như chiếc lá me vàng nhỏ xíu vương trên vai áo năm xưa cố níu kéo vùng kỷ niệm huyền hoặc một thời.
       Ta đã bị xô đẩy, cuốn hút vào vòng xoáy cuộc đời, mà vòng xoáy nào cũng đầy gió mù và cát bụi. Mái tóc xuân xanh dẫu bây giờ có nhuốm sương chiều, dẫu bước chân không còn tung tăng trên bờ cát trắng, dẫu nụ cười hàm tiếu trinh nguyên không còn nguyên vẹn nét xuân ngày nào….nhưng không thể nào quên được. Ta không thể nào quên được kỷ niệm của một thời áo trắng. Ta vẫn mong có một ngày được thanh thản ngắm nhìn bình minh khởi đầu một ngày mới, biển vàng óng ánh lấp lánh hay được đắm mình trong màu hoàng hôn tím ngắt nhập nhoạng ráng vàng.
       Sự khởi đầu và kết thúc; một chặng đường biết bao thăng trầm. Ngày tiếp ngày, hoàng hôn tiếp nối hoàng hôn, thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước như một vòng quay không thể dừng trong một chu kỳ nhất định. Nhìn sự dịu dàng, trong sáng, hồn nhiên và vô tư của các em bây giờ, lòng ta chợt chùng xuống với bao cảm xúc. Đó chính là hình bóng của chính ta năm xưa, hình bóng của một quãng đời đầy hoa và bướm.
        Biết bao mùa thu đã trở mình trên mái trường xưa, biết bao mùa hoa nở rộ trên những lối đi về. Những chiếc lá cứ vô tình rụng xuống hồn ta mỗi năm cứ dày thêm lên với bao nỗi ngậm ngùi và luyến tiếc. Ta cứ muốn nhặt nó lên, phủi đi lớp bụi thời gian để hình dung dáng thầy cô với những bước chân trên dãy hành lang cuối lớp. Đã xa quá rồi nhưng vẫn hình như trước mắt những dãy bàn ghế xỉn màu đối diện với bảng đen phấn trắng. Nào ai biết được có đàn bướm xanh bướm đỏ bay rập rờn ngoài sân trường muốn rủ ta ra, tự nhiên có con chim sẻ lạc bầy cất tiếng hót lảnh lót trên thành cửa sổ rồi vụt bay đi, có chiếc lá bàng ngoài sân bỗng bay vèo vào lớp học. Đó không là điều tự nhiên chút nào như chính mắt ta như có hạt bụi bay vào, ươn ướt và đỏ hoe.
        Giọt nước mắt rơi. Ta không muốn lau, không buồn lau, muốn để trần như thế, ngửa mặt lên ôm trọn mái trường xưa vào lòng. Giọt nước mắt hòa với mưa thu cảm nhận miền ký ức trong tâm hồn với áo trắng bay bay. Ta sẽ trở lại ngày nào là học trò ngoan khoanh tay cúi đầu: Thưa thầy, thưa cô, là em ạ! Ta sẽ ôm chầm lấy bạn, nhìn kỹ từng nét hằn trên khuôn mặt mà thời gian đã lặt từng cánh hoa hồng, ríu rít hỏi chuyện bao điều…
        Và ta, vẫn là ta của năm xưa, nét nhí nhảnh hồn nhiên của một thời ÁO TRẮNG.


        

Nguyễn Thị Thanh Trí 
Tháng 6/2012

No comments:

Post a Comment

Các bạn có thể chọn mục OpenID và nhập tên mình vào rồi bắt đầu bình luận