Năm 1975, tôi từ Hà Nội trở về quê hương thân yêu và học tại ngôi trường mang tên người anh hùng Lý Tự Trọng. Đó chính là năm đầu tiên gắn kết cái duyên lạ lùng giữa tôi với ngôi trường này. Là học sinh khóa đầu tiên sau ngày giải phóng, tôi tốt nghiệp cùng lũ bạn lớp 12A1 với niềm vui rạo rực của tuổi trẻ. Trường trung học phổ thông Lý Tự Trọng khắc lên trái tim tôi những kỷ niệm quá đỗi thân thương.
Năm 1980, sau bốn năm học đại học, từ thành phố Hồ Chí minh trở về Nha Trang, tôi dạy tại một trường cấp ba, ngôi trường lồng lộng những cơn gió mặn mà của biển cả và tràn ngập trong cái nắng hiền hòa.Mối duyên lạ lại tiếp tục. Tôi là giáo viên trường trung học phổ thông Lý Tự Trọng.
Năm 1980, sau bốn năm học đại học, từ thành phố Hồ Chí minh trở về Nha Trang, tôi dạy tại một trường cấp ba, ngôi trường lồng lộng những cơn gió mặn mà của biển cả và tràn ngập trong cái nắng hiền hòa.Mối duyên lạ lại tiếp tục. Tôi là giáo viên trường trung học phổ thông Lý Tự Trọng.

Khoảnh khắc trở về trường không còn dưới cương vị một học sinh mà là một giáo viên, tôi nao nao đến lạ lùng. Ngôi trường không có gì thay đổi, vẫn những hàng ghế đá im lìm dưới những tán lá rì rào, vẫn những cây xà cừ cổ thụ tỏa bóng nơi sân trường mát rượi… Bao mùa xuân qua đi và những mùa hè oi ả lại tới, lớp lớp học trò đến rồi lại đi... Cứ như thế, tôi nhìn các thế hệ học sinh như nhìn lại một quá khứ nhẹ nhàng và tinh nghịch, quá khứ mà tôi không bao giờ quên khi một thời học tại ngôi trường này. Đôi khi tôi bâng khuâng tự hỏi, mối duyên lạcủa mình với mái trường này phải chăng giống như một chú chim bồ câu và tổ ấm của nó. Tôi đã đi học ở một phương trời xa. Nhưng dầu xa cách đến mấy, cuộc đời tôi rồi lại gắn bó một lần nữa với ngôi trường Lý Tự Trọng như chú chim bồ câu lúc nào cũng sẽ tìm đường về tổ ấm.
Năm 1996, 16 năm sau ngày trở về trường, tôi được đề bạt làm Phó hiệu trưởng. Lại một mốc thay đổi trong cuộc đời. Cái mối duyên lạ lại càng thêm lạ. Ngôi trường trở thành một phần của cuộc đời tôi. Với cương vị là Phó hiệu trưởng, tôi tiếp tục dìu dắt bao thế hệ học sinh trưởng thành.
Rồi mỗi năm, mỗi năm, cây xà cừ góc sân trường càng to ra, lại thêm một vòng gỗ nữa bao quanh mình nó. Năm 2010, năm mà đúng 60 vòng gỗ đã được khoác lên thân cây sù sì, là dấu mốc 30 năm tôi đứng trên bục giảng, cũng là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường – vui hơn bao giờ hết, tôi nghe thấy tiếng trống cứ rộn vang trong tim. Tôi bồi hồi xúc động chờ đợi ngày ấy...
Tôi đang viết những dòng yêu thương cho mái trường đã gắn bó nửa đời mình. Tôi giờ khác xưa, không còn vô tư như thời cắp sách đến trường, không còn mộng mơ như thời tuổi trẻ. Nhưng cứ mỗi độ thu về, khi ngày khai giảng tới, tất cả những ký ức lại ùa về nguyên vẹn trong tôi. Tôi mãi là một đứa con trưởng thành từ ngôi trường Lý Tự Trọng thân thương.
Trường Lý Tự Trọng sẽ mãi là những con trai âm thầm, còn các em học sinh là những hạt cát thô chảy trong lòng trai đau đớn. Nhưng chúng tôi nguyện làm con trai nhận những hạt cát vào mình để tạo ra những viên ngọc đẹp nhất cho đời. Tôi tin ngôi trường này sẽ luôn vững chãi và hiên ngang, trong nắng và gió, qua thời gian và lịch sử, để tiếp tục trao cho bao thế hệ học sinh một tương lai tươi sáng.
Trường Lý Tự Trọng sẽ mãi là những con trai âm thầm, còn các em học sinh là những hạt cát thô chảy trong lòng trai đau đớn. Nhưng chúng tôi nguyện làm con trai nhận những hạt cát vào mình để tạo ra những viên ngọc đẹp nhất cho đời. Tôi tin ngôi trường này sẽ luôn vững chãi và hiên ngang, trong nắng và gió, qua thời gian và lịch sử, để tiếp tục trao cho bao thế hệ học sinh một tương lai tươi sáng.
Cựu học sinh (1975 - 1976) – Phó Hiệu trưởng Trường THPT Lý Tự Trọng
Thạc sỹ Trần Mỹ Dung
Thạc sỹ Trần Mỹ Dung
No comments:
Post a Comment
Các bạn có thể chọn mục OpenID và nhập tên mình vào rồi bắt đầu bình luận